Tôi chạnh lòng vì lời nói của em dâu

Tôi đã từng nghĩ rằng thời nay còn rất ít đàn ông gia trưởng. Đặc biệt, trong gia đình mà người vợ có ăn học, thì điều đó càng khó xảy ra. Vậy mà, câu chuyện tôi được chứng kiến cách đây không lâu về vợ chồng em trai mình đã thay đổi suy nghĩ ấy.

Tôi lấy chồng gần nhà, về nhà ngoại chơi như cơm bữa. Bố mẹ tôi chỉ có tôi và em trai. Nhà cửa của ông bà lại rộng nên cho vợ chồng tôi một mảnh đất nhỏ. Vì thế, chúng tôi sống gần bố mẹ và cả gia đình em trai tôi.

Em dâu tôi là trưởng phòng kế toán tại một công ty lớn. Cô ấy là người đảm đang và tháo vát. Trong khi em dâu tôi làm bàn giấy nhẹ nhàng lương cao thì em trai tôi lại làm công việc thợ xây nặng nhọc.
Thế nhưng, không ai là người hoàn hảo. Em dâu tôi cũng có tính khí nóng nảy. Khi cô ấy tức giận thì bao nhiêu cảm xúc, lời nói đều thể hiện hết ra bên ngoài. Điều này là không tốt trong một gia đình vẫn còn nhiều quan điểm truyền thống như gia đình bố mẹ tôi. Mọi người cũng khuyên bảo nhiều lần nhưng em dâu tôi mãi chưa sửa được.


Gia đình tôi không mắc phải mâu thuẫn chị chồng – em dâu. Vì tôi nhận ra tính chân thật của cô ấy nên rất quý mến. Khi tôi gặp khó khăn, tôi hỏi mượn vay tiền thì cô ấy luôn sẵn lòng, cho mượn rất hào phóng. Tuy em trai tôi làm công việc thấp kém hơn nhưng cô ấy chưa bao giờ tỏ ra coi thường. Kể cả mẹ tôi cũng thương cô ấy như con gái vậy.

Dạo gần đây, công trình chỗ em trai tôi làm đang ít việc. Vì thế, em trai tôi ở nhà chơi nhiều. Có lẽ rảnh rỗi quá cũng khiến em trai tôi sinh ra thói hư. Bạn bè em trai tôi thỉnh thoảng lại đến nhà nhậu nhẹt. Có hôm, tôi đến chơi muộn mà vẫn thấy mấy cậu bạn chưa về.

Nụ hôn của bạn thân chồng làm tôi không thể cưỡng lại được
Khi em dâu về cũng là lúc đám bạn kia đứng lên. Mẹ tôi thương đi làm về muộn nên lúi cúi đi dọn dẹp hộ. Tôi đã để ý đến sắc mặt em dâu hằm hằm khó chịu. Khi ấy, tôi cũng không biết nói sao vì là lỗi của em trai mình.

Em trai tôi tiễn bạn bè về xong quay lại nhà đòi bế con gái. Vì say rượu loạng choạng, lại thêm mùi men rượu nên con bé sợ hãi khóc toáng lên. Nhưng em trai tôi vẫn cố ôm ghì nó. Có lẽ nóng mắt nên em dâu giằng con bé khỏi tay chồng rồi quát chồng bê tha, nhậu nhẹt…

Tôi thấy mọi chuyện căng thẳng nên can ngăn em dâu lại. Ai cũng hiểu là đàn ông trọng sĩ diện, lại có hơi men vào người thì dễ nổi nóng. Tôi sợ cậu ấy nóng quá sẽ nhẫn tâm đánh vợ. May mắn là điều tôi lo sợ đã không xảy ra. Thế nhưng, hành động của em trai cũng khiến tôi hết sức kinh ngạc. Cậu ấy bất giác đi vào trong buồng ngủ, mang ra rất nhiều váy vóc, quần áo, son phấn của em dâu tôi.

Em trai tôi quăng hết tất cả xuống ghế sofa rồi hét lớn: “Đã lâu nay tôi không nói ra nên người ngoài cứ nghĩ êm xuôi. Chồng cô đầu tắt mặt tối, lao động chân tay nặng nhọc, còn cô vẫn diện váy vóc, son phấn, ăn tiêu bừa bãi như làm chướng mắt tôi vậy.” Em trai tôi vẫn tiếp lời, mắng em dâu tôi ích kỷ. Bữa nhậu khi chồng buồn tẻ có thấm vào đâu so với đống đồ hàng hiệu của vợ.

Em dâu tôi nghe đến đó, tức thì quát: “Thế thì từ giờ anh đừng lấy tiền của tôi để lo cho bố mẹ anh nữa, người nhà anh cũng đừng có vay mượn gì từ tôi. Tiền tôi làm ra, tôi tiêu thế nào là quyền của tôi. Tôi có động chạm vào mấy đồng bạc của anh không?”.

Tôi ngẩn người ra, bao nhiêu chuyện của gia đình em trai mà đến giờ tôi mới vỡ lẽ. Sự thật là cậu ấy chưa từng hạnh phúc như tôi từng nghĩ. Hơn nữa, chính tôi cũng cảm thấy chạnh lòng với lời nói của em dâu mặc dù ngay tối hôm đó, em dâu đã xin lỗi tôi vì lỡ lời lúc nóng giận.

Tôi không muốn gia đình em trai lục đục mãi. Vài ngày sau, tôi cũng khuyên cậu ấy làm lành với vợ. Em trai tôi vẫn cố chấp nói làm vợ như thế là không chấp nhận được. Giờ tôi phải làm sao đây mọi người ơi?

Cùng Danh Mục:

Liên Quan Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *